Đợi Em Nói Yêu Anh
Phan_12
"Ah, như vậy sao.... nếu như tôi đoán không nhầm, vụ của Trương Ngạn Nhi
năm đó cũng là do cô làm có phải không?"
Trương Ngạn Nhi chính là nữ sinh bị Diệp tuyền sai người đến xâm hại, vì quá
nhục nhã uất hận mà phải bỏ học, nghe nói sau này còn mắc chứng trầm cảm. Vụ
việc này chính là Lâm Vũ tận mắt chứng kiến. Không ngờ, Diệp Tuyền lại càng
thoải mái cười, gật đầu thừa nhận, một bộ dáng không coi ai ra gì
"Đúng vậy, thì sao. Ai bảo cô ta sinh ra khuôn mặt đẹp như vậy, khiến cho
người ta chán ghét"
"Diệp Tuyền, không ngờ mặt mũi cô xinh đẹp như vậy, lòng dạ còn độc hơn
rắn rết. Cô ngày nào cũng đeo một bộ mặt giả tạo như vậy, không thấy chán
sao?"
"Chuyện của tôi, không cần cô xen vào. Ella, cô tên Ella phải không? Tôi
không cần biết cô và học trưởng là quan hệ gì, tôi nói cho cô biết, đừng có đối
đầu với tôi. Cha của tôi sẽ khiến cô cút khỏi trường này. Nghe cho kĩ, học
trưởng là của tôi, nếu như cô còn dám.... thì...."
Diệp Tuyền kia làm một động tác đặt tay lên cổ biểu thị một động tác
"sát" sau đó hung hăng bỏ đi, không thèm nhìn đến Lâm Vũ đang
"giả bộ" vì lời đe dọa của coi ta mà sợ hãi. Đợi đến lúc bóng dáng
màu hồng kia khuất hẳn, bất chợt giữa không gian thanh vắng nổi lên vài tiếng
xào xạc nho nhỏ, sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn từ một bụi cây chui ra, nhanh
chóng nhảy đến trước mặt Lâm Vũ.
"Quay được không?"
Lâm Vũ hỏi
"Quay được quay được. Tmd, chơi kiểu này thật là TMD kích thích"
Cô gái ở trước mặt cười đến sung sướng không phải ai khác chính là Linda với
mái tóc màu xoăn dài đến tận eo, trên tay cầm máy quay mini, trong mắt tràn
ngập vẻ khoái trá. Lâm Vũ kiểm tra lại thước phim, hài lòng cười cười. Ngay khi
Diệp Tuyền hẹn gặp, Lâm Vũ đã biết thời cơ nay đã đến, liền mở miệng chủ động chọn
địa điểm. Diệp Tuyền có nằm mơ cũng không tài nào đoán được Lâm Vũ đã có kế
hoạch sẵn mà nhờ người túc trực ở đây, khiến cho cô ta thoải mái mà thú nhận
tất cả. Hơn nữa, trong suốt quá trình, Lâm Vũ chính là đã biết nhưng vẫn nói là
không biết, thường xuyên hỏi ngược lại khéo léo đưa đẩy từ từ khiến cho Diệp
Tuyền nói ra tất cả. Không phải cô ta muốn dùng dư luận mà kéo cô xuống vực
sao, lần này, Lâm Vũ cô rốt cuộc phải chống mắt lên xem, mọi người rốt cuộc sẽ
phản ứng thế nào khi bộ mặt thật của cô ta được phơi bày
Reng reng
Điện thoại tromg túi bất chợt đổ chuông, Lâm Vũ vội vã lấy ra xem, khi nhìn
thấy tên người gọi đến thì không khỏi nhíu mày lại, áp điện thoại vào một bên
tai lắng nghe.
"Alo"
"Nhóc, em đang ở đâu. Tôi có chuyện rất quan trọng, chúng ta gặp nhau ở
sân bóng rổ. Mau một chút, thực sự rất quan trọng"
Nghe giọng nói pha chút vui sướng, ngay sau đó là tiếng tít tít thật dài, Lâm
Vũ nhìn gương mặt thắc mắc của Linda, nhún nhún vai tỏ ý mình cũng không biết,
đưa lại máy quay cho cô sau đó liền cải trang một chút, đi tới sân bóng rổ. Từ
xa nhìn lại đã thấy một bóng dáng cao lớn đang đi đi lại lại có vẻ rất sốt
ruột, đến khi cô tiến lại gần, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh khiến cho
cô không khỏi giật mình. Người trước mặt không ai khác chính là Hàn Minh đã mất
tích mấy ngày nay, chỉ là....đây thực sự là công tử phong lưu mà Lâm Vũ cô quen
biết ? Một người luôn luôn chú trọng hình tượng như anh lúc này lại hai mắt
thâm quầng, đầu tóc rối bù, vài sợi râu lún phún cũng chưa được cạo, quần áo
thì nhăn nhúm. Anh rốt cuộc là chui từ xó nào ra vậy. Hàn Minh không quan tâm
đến ánh mắt ngạc nhiên của cô, vui sướng nhét vào tay cô một xấp ảnh khiến cô
không hiểu, đến khi cô xem xong chân mày đang nhíu lại bất chợt dãn ra, trong
mắt là sự kinh ngạc không thể tin được
"Đây là..?"
Những tấm ảnh trong tay cô không gì khác chính là mấy tấm ảnh gốc trước khi mặt
cô bị cắt ghép vào. Chỉ là giữa hàng nghìn hàng vạn tấm ảnh, anh làm sao có thể
tìm được?
"Anh mất tích mấy ngày nay cũng là vì cái này"
"Ừ, thằng bạn của anh sau khi xem bức ảnh trên diễn đàn nói rằng cảm thấy
rất quen thuộc, thế là anh liền lục lại tất cả lịch sử trên máy tính của nó,
trải qua nhiều ngày như vậy mới tìm được. Quả nhiên trời không phụ lòng người
tốt mà"
Nói xong, anh lại nắm hai vai của cô, nhìn ngó một hồi mới thở ra
"Thật may quá. Anh nghĩ em sẽ không chịu được. Bây giờ chỉ cần đăng mấy
tấm ảnh gốc lên, viết một bài phân tích liền có thể cứu vãn tất cả. Nhóc, xin
lỗi để em đợi lâu như vậy, cũng lâu như vậy không có liên lạc để em một mình
gánh chịu. Anh cũng chỉ muốn tìm ra sớm nhất...."
Lâm Vũ đưa mộ bàn tay lên che miệng anh lại, cảm thấy có thứ gì đó cay cay chực
trào lên khóe mắt. Lại nhìn bộ dáng lôi thôi của anh một lượt, trong lòng không
khỏi có dòng nước ấm chảy qua, xúc động như vậy, cảm kích như vậy, đến khi muốn
mở miệng lại không có cách nào nói ra thành lời. Lâm Vũ tuy rằng tâm tình lạnh
nhạt, nhưng, cũng không phải là kẻ vô tình máu lạnh không hiểu lý lẽ. Hàn Minh
này, ngốc như vậy, nếu như không phải thiệt lòng quan tâm cô, sao có thể vì cô
vất vả như vậy. Hơn nữa, ánh mắt của một người, vốn là không thể nào che giấu,
cũng không có cách nào che giấu
Hàn Minh thấy cô nhìn anh không nói gì, bỏ tay của cô ra, mỉm cười khúc khích,
giọng nói ngả ngớn quen thuộc lại vang lên
"Như thế nào? Cảm động quá rồi có phải không?. Không cần cảm tạ anh đâu,
hôn một cái liền được rồi"
Lần này, cô lại không có trực tiếp cho anh một trận, môi mím chặt lại, nửa ngày
mới nói được một câu, nghẹn ngào bao hàm biết bao nhiêu cảm xúc
"Cảm ơn anh"
Thước phim ngày hôm đó, Lâm Vũ giao cho Linda toàn quyền xử
lý, cô biêt Linda rất giỏi trong mấy vụ như thế này. Quả nhiên, Linda không làm
cho cô thất vọng, cô ấy không trực tiếp tung đoạn phim đó lên mạng mà tìm người
khác thay mình làm, nói cách khác chính là trò mượn đao giết người trong truyền
thuyết. Diệp Tuyền ở trường Thanh Hoa này xác thực rất nổi tiếng, khuôn mặt
xinh đẹp thanh thuần cùng với bộ dạng ngọt ngào của cô ta không biết đã lừa
được bao người yêu mến thậm chí là ngưỡng mộ. Chỉ là, con dao nào chẳng có hai
lưỡi, bản chất của phụ nữ vốn là ích kỉ và đố kị, Diệp Tuyền thu hút nhiều nam
sinh như vậy, vô tình cũng bao gồm người tình trong mộng của những nữ sinh
khác, bọn họ đối với Diệp Tuyền chính là ghen ghét hận không thể lập tức diệt
trừ. Số lượng người này tuyệt không nhỏ, tuy nhiên, tất cả đều là vì bối cảnh
của Diệp Tuyền tương đối hùng hậu mà đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khó chịu mà
không biết phải làm gì. Bây giờ thì hay rồi, đột nhiên không phải đi tìm cũng
được dâng lên tận miệng một đoạn phim thú vị như thế, có câu kẻ thù của kẻ thù
là bạn, bọn họ còn quản là ai gửi cho bọn họ nữa sao. Cho nên, ngay sau khi
Linda gửi cho cô một tin nhắn báo hoàn thành, đoạn phim được tung lên diễn đàn
trường với tốc độ chóng mặt, số lượng bình luận phía dưới thì càng không phải
nói, chủ yếu là lời phỉ báng cực kì khó nghe, hơn nữa bài đăng còn kèm theo
những bức ảnh gốc mà Hàn Minh đưa cho cô cùng với một bài phân tích về thủ
thuật ghép ảnh chi tiết đến không thể chi tiết hơn. Trong chuyện này, Lâm Vũ
không động tay gì nhiều, cô chẳng qua chỉ là làm cho bài đăng kia gắn cố định
trên diễn đàn, muốn gỡ cũng gỡ xuống không được, trừ phi là tìm được người so
với cô cao tay hơn. Nói về chuyện này, cô cũng thực sự rất nhân từ a, cô chỉ là
lâu lâu kiểm tra lại trình độ nghề nghiệp của cô một chút, làm cho đoạn đối
thoại giữa hai người phát trên loa trường một chút cho mọi người cùng nhau
thưởng thức thôi a. Hơn nữa, Diệp Tuyền có lẽ nên cảm ơn cô mới đúng, cô chẳng
qua là giúp cô ta nắm bắt thông tin nhanh hơn thôi, không cần ai thông báo cũng
sẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc này, Lâm Vũ không quan tâm phản ứng của
Diệp Tuyền như thế nào, dù sao nếu như cô đoán không lầm, cô ta sẽ tới tìm cô,
sớm thôi, thậm chí... còn có cả sự can thiệp của "người kia"....
Hiện tại, còn có một vấn đề nữa cần phải giải quyết, trong vài ngày tới, Ella
không cách nào rời khỏi chỗ này, cái này đồng nghĩa với việc Lâm Nhiên sẽ không
được xuất hiện một thời gian, như vậy Hàn Minh... Dù sao sau lần gặp trước,
trong tâm cô cũng đã sớm coi anh là bằng hữu, anh đã luôn lo lắng cho cô như
vậy, nếu như hiện tại "cô" lại tự nhiên biến mất không thấy tung
tích, cô không biết anh sẽ nghĩ như thế nào nữa, vì rằng Ella và Lâm Nhiên, là
hai người, nhưng thực chất lại là cùng một người, cũng là cô. Cô không biết nói
sao với anh nữa, nếu như một người bình thường chợt nghe thấy một người khác
sống với hai thân phận, có khi nào, họ nghĩ cô bị điên hay không?
Ngày hôm đó, sau khi anh hai nói với cô những lời kia, cô liền như vậy tìm cách
trốn tránh anh. Trong những trường hợp như thế này, có những người mạnh mẽ đối
mặt, có những người lại chọn làm đà điểu, tìm mọi cách để trốn tránh. Lâm Vũ là
loại người thứ hai, không chịu đối mặt, cũng không có cách nào đối mặt. Anh đã
từng hỏi cô, đối với anh, cô rốt cuộc là thứ tình cảm như thế nào, là hờ hững,
là tình yêu, hay vẫn chỉ đơn thuần là thứ tình thân bao năm không thay đổi. Đêm
hôm đó, cô thức trắng cả một đêm, câu hỏi ấy không ngừng xoay vần trong đầu,
lại không có cách nào tìm được câu trả lời. Khuôn mặt của anh, ánh mắt dịu dàng
chiều chuộng, những kỉ niệm của ngày trước bất giác ùa về không cách nào kiểm
soát. Lâm Vũ nhiều khi cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, rõ ràng là tình
cảm của bản thân mình, lại không cách nào hiểu rõ, không cách nào phân biệt, mù
mờ giống như lạc giữa làn sương mù dày đặc. Cũng vì thế, cô mới chọn cách trốn
tránh anh, cho đến khi nào cô cũng không rõ, có lẽ là khi cô có thể cho anh một
câu trả lời thuyết phục, cũng là cho chính cô một câu trả lời thuyết phục. Cho
đến lúc đó, có lẽ, hai người nên như vậy tách ra. Chỉ là cô không biết rằng ,
đêm đó, cô không ngủ, còn anh, cứ thế đứng trước cổng nhà cô cả một đêm, đến
tận sáng mới rời đi.... ....
Về chuyện của Diệp Tuyền, Lâm Vũ đoán đúng một nửa, cô ta đúng thật khi vừa
bước vào trường, nhìn thấy đoạn phim được lan tràn trên mạng, cô ta gần như
phát điên, hai mắt đỏ ngầu, tất cả vẻ mặt thanh thuần ngọt ngào ngày trước bị
ném đi không thương tiếc. Miệng lưỡi thiên hạ vốn là thứ vô cùng đáng sợ, nó có
thể nâng ta lên thiên đường, cũng có thể đẩy ta xuống địa ngục không thương
tiếc. Lần này cũng giống như vậy, những người trước kia yêu mến Diệp Tuyền bao
nhiêu, tất cả đều quay lưng lại với cô ta, buông ra những lời phỉ báng thậm tệ.
Ngay cả những nữ sinh mà vẫn tưởng như hết sức thân thiết cũng kiếm cớ rời đi.
Nhiều khi, Lâm Vũ không hiểu, tình bạn, tình bằng hữu, còn cả thứ gọi là tình
người, trong một khắc lại có thể trở nên bèo bọt như thế. Chỉ là, Lâm Vũ có lẽ
không ngờ tới, người đầu tiên mà Diệp Tuyền tìm đến, không phải là cô, mà lại
chính là người cô đang tìm cách trốn tránh. Có lẽ ông trời trêu người, cũng có
lẽ những hiểu lầm thường được tạo nên từ những lần tình cờ như thế...
Chiều hôm đó, Lâm Vũ, à không, là Ella mới đúng, chính là đang trên đường trở
về nhà, tình cờ nghe thấy giọng nói của một người khiến bước chân cô khựng lại,
tò mò ngó đầu nhìn sang, hình ảnh của hai người trước mặt khiến cô thảnh thốt,
hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Ở phía xa xa, Diệp Tuyền tựa người vào bờ
tường, bàn tay run run nắm chặt lấy áo sơ mi của người đứng đằng trước, khuôn
mặt quay về một bên khiến cô không nhìn rõ. Còn người đứng đằng trước kia, bóng
dáng cao lớn, một nửa khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, còn không phải là Trình Hạo anh
hai của cô hay sao. Nhưng mà tại sao ngay lúc này, hai tay anh dang ra chống
vào tường, nhốt Diệp Tuyền vào trong khoảng không của riêng mình, khuôn mặt anh
cũng nghiêng về một bên, nhìn từ góc độ của cô thực sự giống như... đôi môi của
hai người khẽ chạm vào. Hai người kia cách cô khá xa, cô cũng chỉ nghe thấy
thấp thoáng họ nói gì đó, chỉ là hiện tại cô không quan tâm, cũng không tài nào
nghe lọt. Những hình ảnh trước mắt bất chợt gợi lên trong cô sự khó chịu mơ hồ,
càng ngày càng rõ, càng ngày càng đậm, giống như tức giận, lại giống như chua
chát, rõ ràng đến mức cô không có cách nào kiểm soát.
Lâm Vũ quay đầu rời đi, không phải cô không tin anh, chẳng qua, cô hiện tại
thực không biết phải làm gì. Tiến lên tách hau người kia ra, hay, là tiến đến
mạnh mẽ tra hỏi? Không bao giờ. Lâm Vũ vốn là kiểu người lí trí, khả năng kiểm
soát cảm xúc cực kì cao. Dù rằng lúc đó bản thân có chút khó chịu, được rồi, cô
thừa nhận, trong một khắc, quả thực rất khó chịu, nhưng cũng như những lần
khác, cô cũng sẽ giành vài phút để bình tâm lại, tuyệt không để mình làm ra
chuyện gì mất kiểm soát. Còn về Trình Hạo.... chuyện này, chắc chắn là có hiểu
lầm gì đó, chắc chắn là như vậy. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh chưa
từng lừa dối cô điều gì, cũng sẽ không lừa dối cô điều gì. Cô đối với anh,
chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng, thậm chí còn hơn là tin tưởng chính bản
thân mình. Chỉ là, nếu như... cô nói nếu như, anh lừa dối cô một lần, như vậy,
cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không.
Lâm Vũ bước lang thang trên đường, cảm giác bức bối vẫn còn
vẫn vít rất rõ ràng. Bước chân chậm chạp vô định, làn gió nhẹ nhàng thổi bay
mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Hai
mắt không khỏi khẽ híp lại, để mặc làn gió mát lạnh đánh tới, thổi bay nỗi
phiền muộn trong lòng, thổi bay cả những hình ảnh cứ không ngừng lặp đi lặp
lại. Hai chân cứ bất tri bất giác bước đi như thế, trong đầu trống rỗng không
có mục đích, cho đến khi Lâm Vũ định thần lại mới nhận ra mình đã đến sân bóng
rổ tự lúc nào. Sân bóng rổ này không phải sân bóng rổ mà cô và Hàn Minh hay lui
tới, đây là sân bóng rổ mà cô thường luyện tập trước kia, là nơi cô bắt đầu tập
những động tác đầu tiên, cũng là ... nơi cô gặp người đó lần đầu tiên. Sân bóng
rổ này vốn rất vắng người, cho đến khi vùng đất quanh đây được thi công thì
không có mấy ai đến nữa. Nhìn con đường đầy sỏi cát trước mặt, Lâm Vũ không
khỏi thở dài một hơi thật sâu, đã lâu như vậy không đến nơi đây, cảm xúc vẫn
còn vẹn nguyên như lúc ban đầu, chỉ khác là, cảnh vẫn còn, còn người thì đã
không còn ở đây nữa. Lâm Vũ bước vào sâu bên trong, hai mắt vốn không ngừng đảo
qua xung quanh thì bỗng nhiên, một bóng dáng mơ hồ ở phía xa bất chợt lọt vào
tầm mắt lọt vào tầm mắt. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, tầm mắt của cô ngay lập
tức dừng lại, hai mắt không nhịn được mở to dần, hai tay buông thõng xuống, cả
người không cách nào khống chế được từng đợt run rẩy đang trào lên. Hai chân cô
muốn tiến lại gần hơn để nhìn cho thật rõ, thế nhưng, đôi chân ấy lại giống như
mọc rễ xuống nền đất, không có cách nào di chuyển lấy nửa phần. Hai mắt vốn mở
to, khóe mắt cay cay, rõ ràng muốn chớp mắt lại sợ rằng hình bóng của người
trước mặt chỉ là một ảo ảnh, cứ thế mà biến mất. Nhiều khi, cuộc sống này thật
kì diệu, cũng thật biết trêu đùa người như thế. Có những thời gian mỏi mắt tìm
kiếm vẫn không thấy chút tung tích, rồi có những lúc, khi bản thân dường như
muốn bỏ cuộc, người muốn tìm lại xuất hiện ngay trước mắt, đột nhiên như vậy,
khiến cho bản thân không có cách nào tin tưởng, cũng không biết phải phản ứng
thế nào mới tốt. Người ở phía xa dường như không phát hiện ra cô, anh vẫn đắm
mình trong một thế giới riêng, từng động tác nhanh nhẹn chuyên nghiệp, trái
bóng tròn lần lượt đập xuống đất, từng hồi...... từng hồi...
"Em sẽ đợi tôi phải không?"
"...."
"Nói cho tôi nghe, em sẽ đợi tôi phải không"
"Em sẽ không đợi anh đâu... nếu như anh không về sớm"
"Tôi nhất định sẽ về...."
Chỉ một năm thôi
Chờ tôi...
Tôi nhất định sẽ trở về..
Nhất định....
Nhất định phải đợi tôi.....
Đã trở về rồi sao. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, anh rốt cuộc cũng nhớ lại
lời hứa khi xưa? Chỉ là, đã bao nhiêu lần cái một năm ấy, anh có còn giống như
ngày trước... còn em... cũng có còn là con bé hiếu thắng lại nghịch ngợm đòi
anh ngày ngày cõng trên lưng...
Nghĩ đến đó, hai chân cô bất chợt lùi lại phía sau, không may va phải mấy hòn
đá ngay bên cạnh tạo ra vài tiếng động nhỏ, không lớn nhưng cũng đủ gây sự chú
ý của người phía đằng xa vừa ném một trái bóng vào rổ. Khuôn mặt anh quay về
phía này, mờ mờ ảo ảo, giống như là được phủ một màn sương mỏng, lại giống như
chính đôi mắt cô đang dần nhòe đi. Chỉ là, đôi mắt quen thuộc của anh, cô vẫn
nhìn rất rõ, ánh mắt cô hoài niệm, còn ánh mắt của anh lại lạnh lùng như thế,
giống như nhìn thấy biểu hiện xúc động của cô, mày kiếm của anh nhíu lại không
hiểu. Lâm Vũ bất giác sờ lên mặt mình, cười nhạt nhẽo, sao cô lại quên mất chứ,
hiện tại cô đâu có đeo mặt nạ, anh đâu thể nào nhận ra cô nữa chứ. Nhưng mà, cô
rốt cuộc nên phản ứng thế nào đây, tiến lên nói với anh rằng cô chính là cô học
trò năm đó, hay cứ như vậy chất vấn anh tại sao bây giờ mới trở về. Đã từng
tưởng tượng ra cảnh gặp lại, lại không ngờ rằng khi trực tiếp giáp mặt lại
không thể nói lấy một câu. Cái cảm giác vừa muốn nói lại không muốn nói này rốt
cuộc là cỡ nào khó chịu. Vui mừng, xúc động, ngại ngùng, bối rối, một loạt
những cảm xúc không ngừng trào lên khiến cho cô không cách nào kiểm soát. Cô
cũng muốn tiến lên nói với anh, chỉ là với khuôn mặt như thế này, cô phải mở
lời như thế nào đây?
"Cô đến chơi bóng rổ sao?"
Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc không biết từ lúc nào đã gần sát đánh thức Lâm Vũ
đang thất thần, đồng thời cũng khiến cô giật mình lùi ra sau vài bước.
"Không. Tôi chỉ đi ngang qua thôi"
Cô mở miệng. Ngoài khuôn mặt điển trai và giọng nói trầm thấp từ tính dễ hút
hồn người khác vẫn như cũ, anh trong trí nhớ của cô không dễ dàng bắt chuyện
với người khác như vậy.
"Có chuyện gì sao?"
Cô nhẹ nhàng hỏi tiếp. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy giọng cô có chút run rẩy
"Không có gì"
Anh đáp
"Chỉ là tôi cảm thấy đôi mắt của cô thật giống một người quen của
tôi"
Anh nói tiếp. Một câu nói của anh bất chợt khiến cho cả người cô cứng ngắc, bàn
tay bất giác nắm chặt lại. Cô cười gượng
"Như vậy sao. Đôi mắt giống nhau là chuyện rất bình thường mà"
"Không"
Anh lập tức lắc đầu.
"Từ hồi đó đến giờ tôi chưa bao giờ gặp ai có đôi mắt giống như cô ấy cả.
Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, trong suốt, lúc mở to giống như phủ một làn hơi
nước, vô cùng xinh đẹp"
Nếu như không phải anh nói, cô cũng không biết cô có đôi mắt đẹp đến như vậy,
hơn nữa, nếu như cô nhìn không lầm, khi nói mấy câu đó, khóe miệng anh hơi hơi
nhếch lên, ánh mắt dịu lại, lấp lánh ý cười. Không hiểu sao cô thấy bản thân
thả lỏng hẳn đi, cười nhẹ, đùa một câu
"Như vậy tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần"
"Thật ra thì... tôi cũng muốn"
"Tôi không hiểu lắm"
"Tôi đã từng hứa với cô ấy sẽ trở về sau một năm. Cho đến bây giờ.... chỉ
sợ đã quá trễ. Cô ấy, không biết còn đợi tôi không nữa"
Có lẽ là do ánh mắt anh mang nỗi bi thương cô chưa bao giờ nhìn thấy, Lâm Vũ
vội vàng nói lảng sang chuyện khác
"Anh rất hay đến chỗ này?"
"Trong quá khứ thì có. Còn hiện tại thì chỉ một tháng đổ lại đây thôi. Từ
khi tôi về nước, ngày nào cũng đến chỗ này. Đã bằng ấy năm rồi, cô ấy sao có thể
còn ở đây nữa chứ"
Anh nhìn qua xung quanh một lượt, anhd mắt trầm xuống, trầm mặc không nói gì.
Có lẽ anh cũng cảm thấy kì lạ khi mình đột nhiên lại cùng với một người xa lạ
nói quá nhiều, chào cô một tiếng rồi vội vã rời đi. Nhìn bóng lưng của anh, Lâm
Vũ chợt có xúc động muốn chạy tới kéo anh lại, nói với anh một câu " Cô ấy
vẫn còn chờ" nhưng nghĩ sao lại bị cô mạnh mẽ đẩy lui xuống. Để ngày mai
đi, ngày mai, cô sẽ dùng bộ dạng kia của mình để tới tìm anh, anh nói, ngày
mai, anh vẫn sẽ ở đây đợi cô ấy... cũng... là ở đây đợi cô...
Chỉ là, Lâm Vũ có nằm mơ cũng không thể đoán trước được khi cô chưa kịp đến tìm
thì đã gặp lại anh lần nữa trong một hoàn cảnh như thế. Chiếc áo sơ mi được cắt
may vừa người, chiếc quần tây màu xám ôm lấy đôi chân thon dài, khuôn mặt lạnh
lùng cương nghị làm tôn lên khí chất nổi bật vốn có, chỉ là, sao anh lại ở đây,
đứng trên bục giảng, trong tay còn cầm một chồng sách.
"Các em, đây là thầy giáo từ nước ngoài về sẽ giảng dạy bộ môn kinh tế ở
trường ta một thời gian"
Hai tai cô dường như ù đi khi nghe mấy câu đó, cô thậm chí còn cảm nhận được
khi thầy hiệu trưởng mải mê giới thiệu và lũ nữ sinh bên cạnh thét chói tai,
ánh mắt của anh đảo qua bên này, khi lướt qua cô thì khựng lại một chút. Quan
trọng là, anh đến trường Thanh Hoa này của cô, rốt cuộc là để làm gì, hơn nữa
còn với một cương vị là giảng viên. Là do rảnh rỗi... hay là với mục đích gì
khác?
.....
"Có thể cho tôi xem danh sách của những học sinh trong trường không"
"Thầy muốn xem? Có chuyện gì sao?"
Hiệu trưởng nhìn người đàn ông ngồi ngay trước mặt, hay tay đan vào nhau, khí
chất cao quý không ngừng từ người anh phát ra, tự nhiên giống như đã ăn sâu vào
máu thịt. Cách ăn mặc có thể bắt chước, cách ăn nói cũng vậy, duy chỉ có khí
chất là không thể nào. Nhìn người trước mặt mà xem, giơ tay nhấc chân đều mang
sức hấp dẫn chết người, khiến cho người ta không tài nào dời mắt. Thật ra thì
hiệu trưởng cũng thấy rất kì lạ, với tấm bằng xuất sắc của một trường danh
tiếng như vậy, anh ta có thể tìm một công việc tốt hơn gấp ngàn lần ở bên đó,
sao lại tự dưng chạy về đây làm một giảng viên nho nhỏ làm gì nữa không biết.
"Nói thật với hiệu trưởng, tôi là muốn tìm một học sinh, là học sinh cũ
của tôi. Em ấy đã từng nói sẽ thi vào đại học Thanh Hoa này, đã lâu rồi tôi
không gặp em ấy.... cho nên..."
Anh lấp lửng một chút. Hiệu trưởng nghe vậy thoải mái cười cười, dù trong lòng
có chút nghi vấn vẫn đồng ý với anh ta, hỏi lại một câu
"Tôi có thể biết đó là trò nào không. Hơn nữa, trường học với hàng ngàn
sinh viên, muốn tìm một trò cũng sẽ mất một thời gian đấy"
"Như vậy sao..."
Anh nghe vậy, hơi tựa người ra phía sau tựa vào chiếc ghế salon mềm mại, một
vài sợi tóc màu nâu khẽ lòa xòa trước trán, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, chậm rãi
nói một câu
"Em ấy tên là... Lâm Nhiên"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian